Lễ khánh thành bảng tưởng niệm cố nhạc sĩ Việt Dzũng
Ngọc Lan/Người Việt
Từ trái: MC Minh Phượng của đài phát thanh Radio Bolsa, MC Diệu Quyên của đài truyền hình SBTN, cô Bebe Hoàng Anh, vợ cố nhạc sĩ Việt Dzũng, Thượng Nghị Sĩ Lou Correa và MC Nam Lộc tại buổi lễ khánh thành bảng “Viet Dzung Human Rights Memorial Highway” tổ chức tại hội trường đài truyền hình SBTN chiều Thứ Sáu, 15 Tháng Tám, 2014. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
GARDEN GROVE (NV) – “Nhìn vào bức hình có khuôn mặt hiền hòa của người mang tên Việt Dzũng ở trên sân khấu này hay bất cứ nơi đâu, ai cũng cảm thấy có thiện cảm với anh, một người có tấm lòng rất nhân ái. Nhưng xin đừng lầm tưởng, người đó không hiền đâu, bên trong anh là một trái tim sắt đá luôn tranh đấu cho nhân quyền, tự do và dân chủ Việt Nam.”
Thượng Nghị Sĩ Lou Correa, người đệ trình nghị quyết SCR85 lên Quốc Hội tiểu bang California về việc đặt bảng tưởng niệm cố nhạc sĩ Việt Dzũng trên đường Beach, phát biểu trong buổi lễ khánh thành bảng “Viet Dzung Human Rights Memorial Highway” tổ chức tại hội trường Ðài truyền hình SBTN vào chiều Thứ Sáu, 15 Tháng Tám.
Xướng ngôn viên Minh Phượng của đài phát thanh Radio Bolsa cho biết, “Việc đặt bảng ‘Viet Dzung Human Rights Memorial Highway’ là một biểu hiện cho sự quan tâm, tinh thần phục vụ và những hoạt động luôn sát cánh với cộng đồng của Thượng Nghị Sĩ Lou Correa, cũng là quá trình kiên nhẫn đeo đuổi nghị quyết SCR85 của ông cùng với các cộng sự. Chính vì thế mà Nghị quyết này chỉ được giải quyết trong vòng 7 tháng, trong khi thông thường các nghị quyết phải mất 2 năm để thông qua.”
Bảng “Viet Dzung Human Rights Memorial Highway” được Bộ Giao Thông California đặt trên đường Beach (còn gọi là Highway 39) ngay góc với Talbert, thành phố Huntington Beach, hôm Thứ Hai, 11 Tháng Tám, 2014, chính thức công nhận công lao và tinh thần phục vụ đáng trân trọng của Việt Dzũng.
Trong lời đầu tiên mở màn cho buổi lễ tại đài SBTN, xướng ngôn viên Diệu Quyên nói trong xúc động, “Tôi sẽ rất hãnh diện để nói với các con và các học trò của mình biết người có tên trên tấm bảng tưởng niệm kia là người đã sống cả đời mình cho lý tưởng dân chủ, tự do. Chúng em sẽ sống với tinh thần của anh Việt Dzũng.”
MC Minh Phượng, người làm việc cùng Việt Dzũng trong hơn 20 năm qua, gắn bó trong tình đồng nghiệp, nghĩa chị em, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói như tâm sự sau khi bài hát “Một chút quà cho quê hương” do chính Việt Dzũng sáng tác và trình bày được chiếu lại trên màn ảnh:
“32 năm trước đây cùng với tất cả quý vị tị nạn nơi xứ người, bài hát này của Việt Dzũng chính là hành trang của Minh Phượng trên mọi ngả đường lái xe đi làm. Hôm nay tôi cùng với mọi người có mặt ở đây để gần với Việt Dzũng, cùng với Việt Dzũng cám ơn Thượng Nghị Sĩ Lou Correa là người đã đạt được ước mơ cho Việt Dzũng nói riêng và cho toàn thể cộng đồng Việt Nam khắp nơi trên thế giới, đó là 2 chữ ‘Nhân Quyền’ được ghi trên bản tưởng niệm vinh danh Viet Dzung Human Rights.”
Ca sĩ Mai Thanh Sơn trình bày ca khúc Lời Kinh Ðêm của cố nhạc sĩ Việt Dzũng tại buổi khánh thành bảng tưởng niệm “Viet Dzung Human Rights Memorial Highway.” (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
MC Nam Lộc thì cho rằng “hôm nay không phải là buổi tưởng niệm mà là ngày hội ngộ với những người bạn thân thiết của chúng ta, của Việt Dzũng.”
“Mỗi ngày trên đường đi làm trở về nhà trên con đường Beach, tôi sẽ luôn được nhìn thấy Việt Dzũng và luôn nhớ tới em.” MC Nam Lộc nói với mọi người mà như nói cùng Việt Dzũng.
Với tư cách là người đề xướng Nghị quyết SCR85, Thượng Nghị Sĩ Lou Correa còn cho rằng, “Việt Dzũng là một nhà truyền thông chuyên nghiệp. Trong những lần được phỏng vấn, anh đều hỏi câu hỏi rất đặc biệt, đó là ‘quý vị làm gì cho người dân mà quý vị đại diện, quý vị làm gì để tranh đấu cho lý tưởng tự do dân chủ của đất nước này.’ Những câu hỏi đó làm cho tôi và những vị dân cử nơi đây cảm thấy có trách nhiệm với cộng đồng, với người mình đại diện, đặc biệt là có trách nhiệm với những người đã bỏ phiếu cho mình.”
Một cách ân cần nhưng đầy sự kính trọng, ông Lou Correa nói với Bebe Hoàng Anh, người bạn đời của cố nhạc sĩ Việt Dzũng, rằng, “Tôi xin cám ơn gia đình Việt Dzũng đã chia sẻ một con người đa tài, đa dạng, có lý tưởng đến với cộng đồng chung.”
Và ông cho rằng “Việt Dzũng là một anh hùng của chúng ta.”
Tại buổi này, ông Lou Correa cũng gửi tặng đến gia đình Việt Dzũng cùng đài SBTN và Ðài phát thanh Radio Bolsa bản copy của nghị quyết SCR85 và lá cờ tiểu bang được cắm ở Tòa nhà Quốc hội California.
Cô Bebe Hoàng Anh không giấu được nước mắt, “Tự trong đáy lòng tôi chỉ muốn nói hai tiếng ‘Cám ơn.’ Cám ơn nước Mỹ.”
Cô Bebe Hoàng Anh, vợ cố nhạc sĩ Việt Dzũng cùng bản copy nghị quyết SCR85 về việc đặt bảng tưởng niệm Việt Dzũng và lá cờ tiểu bang California từng cắm tại tòa nhà Quốc Hội tiểu bang được gửi tặng cho gia đình. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Có mặt tại buổi này, Giám Sát Viên Orange County Janet Nguyễn bày tỏ, “Hôm nay mình đến đây để nhớ về anh Việt Dzũng. Tôi không học hát được từ anh nhưng điều anh dạy được cho tôi là lòng thương yêu của anh. Ðó không phải là lòng thương yêu đồng bào đang đang sống ở Mỹ mà là sự thương yêu cho con cháu chúng ta, cho đồng bào chúng ta đang còn sống ở Việt Nam.”
Ðại diện Hội Ðồng Liên Tôn, cùng các hội đoàn, các vị dân cử và bằng hữu, đồng nghiệp cũng có mặt tại buổi lễ này để nói lên những tình cảm kính trọng, yêu mến dành cho cố nhạc sĩ Việt Dzũng.
***
Trả lời phỏng vấn của nhật báo Người Việt, cô Bebe Hoàng Anh nói bằng giọng nghẹn ngào, “Nỗi xúc động, nỗi vui mừng và sự hãnh diện của sự kiện này không chỉ có ở riêng tôi và gia đình mà đây là niềm hãnh diện cho toàn thể cộng đồng người Việt ở hải ngoại.”
“Việt Dzũng đã có một ‘holly land’ sau 40 năm, với tên đường là ‘Viet Dzung Human Rights Memorial Highway’ – đường Việt Dzũng cho dân chủ, cho tự do. Với cá nhân tôi, con đường mang tên Việt Dzũng đó đã là ‘holly land’ – miền đất thánh. Tôi hy vọng mỗi lần các bạn trẻ hay chính tôi có những việc làm dở dang, chưa kịp làm xong, mỗi khi đi ngang nhìn lên con đường đó lại nhớ tới anh, để luôn giữ lấy tinh thần Việt Dzũng.” Cô nói tiếp.
Người góa phụ với đôi mắt mọng nước, nói thêm, “Những hoài bão của Việt Dzũng, những việc làm của Việt Dzũng là niềm hãnh diện vô cùng to lớn đối với tôi.”
Trong nỗi lòng của một người vợ thảng thốt trước sự ra đi đột ngột của chồng, Bebe Hoàng Anh chia sẻ, “Mới đó mà 8 tháng rồi, với tôi niềm bàng hoàng đó vẫn còn, tôi vẫn chưa nhận thấy điều đó một cách rõ ràng. Tôi vẫn thấy như Dzũng vẫn còn đây với tôi. Tôi không có cảm thấy là Dzũng bỏ tôi đi luôn.” Cô bật khóc.
Tuy nhiên, người bạn đời của ca nhạc sĩ nổi tiếng Việt Dzũng cũng khẳng định, “Nhờ Việt Dzũng, nhờ những di sản Dzũng để lại, mà tôi thấy trách nhiệm rất to lớn. Tôi cảm thấy mình nhỏ bé quá, nhưng tôi tự hứa với lòng mình, hứa với Dzũng rằng, tôi sẽ cố gắng đi tiếp con đường của Dzũng đi bằng hết sức lực của mình.”
“Tôi sẽ nuôi dưỡng tinh thần của Việt Dzũng.” Cô nói khi nước mắt vòng quanh và miệng cố nở nụ cười.
–
–
-” Việt Dzũng, anh buồn em” .
http://www.youtube.com/watch?v=MIBOyuHx_ck
—http://www.youtube.com/watch?v=TXbNC-GUx78
–Sài Gòn: Biểu tình lớn trong ngày đầu năm mới 2014
Biểu ngữ lớn có nội dung “Vô cùng thương tiếc cố ca nhạc sĩ Việt Dzũng” được công khai xuất hiện tại Sài Gòn để tưởng nhớ người nhạc sĩ tài hoa đã hy sinh cả cuộc đời để cống hiến cho phong trào đấu tranh đòi nhân quyền tại Việt Nam
–
http://m.youtube.com/watch?v=GjtQpvY7wis&feature=youtu.be&desktop_uri=%2Fwatch%3Fv%3DGjtQpvY7wis%26feature%3Dyoutu.be
– Một số hình ảnh Thánh Lễ an táng Việt Dzũng tại nhà thờ Holy Spirit, Founatin Valley
http://www.flickr.com/photos/vietcatholic/sets/72157639238440155/
– Xin mời các bạn xem chương trình Lễ Tưởng Niệm & Vinh Danh Nhạc sĩ Việt Dzũng được tổ chức tại đài truyền hình SBTN vừa qua.
Phần 1: http://www.youtube.com/watch?v=jW1CC572FP0
Có giới thiệu Mẹ và vợ VD
Phần 2: http://www.youtube.com/watch?v=2FG6H-d_uhE
Phần 3: http://www.youtube.com/watch?v=Y8RDFZS-_tY
Phần 4: http://www.youtube.com/watch?v=5q7cKUeKvWw
Phần 5: http://www.youtube.com/watch?v=iVfaPEFoYTU
–Điếu Văn Của MC Nam Lộc Đọc Trong Tang Lễ Nhạc Sĩ Việt Dzũng (12/31/2013)
–Diamond Bích Ngọc: Thư Gửi Lên Thiên Đường Cho Việt Dzũng DIAMOND BÍCH NGỌC(12/30/2013)
– Cái chết của Việt Dzũng (Người Việt). – Trực tiếp (Live): Lễ an táng Nhạc sĩ Việt Dzũng – Ca nhạc sĩ Việt Dzũng, ‘biểu tượng tự do, nhân quyền, và công lý’ – Việt Dzũng để lại cho đời lời Kinh Tị Nạn (Bùi Văn Phú). – Từ những góc khuất, Việt Dzũng (Người Việt).- Nghĩ về đôi nạng của Việt Dũng (DLB). – Bài hát cho Việt Dzũng: Bước Nạng trong Trái Tim Việt Nam – nhạc và lời Trần Bảo Như – Ca sĩ Thế Sơn (Baonhu Tran).- Hình ảnh: Lễ tưởng niệm nhạc sỹ Việt Dzũng (BBC).- Từ Những Góc Khuất, Việt Dzũng (Du Tử Lê). – Gởi hương hồn “Chim Lửa” Việt Dzũng:Chung cùng giấc mơ (DLB). – Mơ ước một ngày – Quê Hương ơi!–Hàng Chục Ngàn Đồng Hương Tiễn Đưa Việt Dzũng Lần Cuối; Hàng Chục Ngàn Đồng Hương Tham Dự Các Lễ Tưởng Niệm, Thăm Viếng, Tham Dự Thánh Lễ Và Lễ An Táng Ca Nhạc Sĩ Việt Dzũng
–Lễ an táng Nhạc sĩ Việt Dzũng
Sunday, December 29, 2013 4:27:15 PM
Leyna Nguyễn đọc điếu văn bằng tiếng Anh và cả tiếng Việt.
Người đến viếng Việt Dzũng ngày càng đông, chật hết nhà quàn và kéo dài ra tới ngoài sân, ước tính hơn 400 người.
Thánh lễ tiễn biệt ca nhạc sĩ Việt Dzũng kết thúc.
12:30 PM
12: 40 PM
Chương trình Lễ An Táng cố ca nhạc sĩ Việt Dzũng
Cố ca nhạc sĩ Việt Dzũng sinh ngày 8 Tháng Chín, 1958 tại Sài Gòn, Việt Nam, và từ trần ngày 20 Tháng Mười Hai, tại Orange County, California, hưởng dương 55 tuổi.
–L L N: Để Tưởng Niệm Việt Dzũng, Đọc Lại: Giấc Mơ Trăng Và Đá
–
Hôm nay đọc lại, thay lời tạm biệt người bạn, người em, nơi Cõi Tạm này. LLN
Ngày đó, tôi chưa ý thức đủ những bất hạnh lớn lao khi đôi chân không còn giúp ích gì cho những phần thân thể khác. Tôi chỉ buồn vì không theo các bạn chạy nhảy, nô đùa được nữa. Tôi cũng không thấy được ánh mắt thương hại của những người xung quanh.
Nhưng năm tháng trôi qua, chiếc xe lăn và cặp nạng gỗ gần gũi với tôi hơn cả cha mẹ, anh chị em, càng gần hơn bạn bè, quyến thuộc. Tôi tự tách rời tới một cõi riêng lúc nào không hay. Nỗi đau buồn không lối thoát lăn tròn trong cõi lòng trống trải như những viên đá cuội lạnh lẽo, vô hồn. Những viên đá bất lực chờ cơn giông bão cuốn lăn theo sườn núi, rơi xuống thác ghềnh, trôi ra sông rộng… Tôi nghe thấy bao nhiêu là âm thanh sống động trên đường đi của đá; những âm thanh lúc khẩn thiết, khi reo vui, lúc trầm mặc đợi chờ, khi chan hòa hoan lạc….
Âm thanh ám ảnh tôi không ngừng
Tôi tìm mua sách nhạc về, tự học và dành hầu hết thì giờ với cây đàn guitar. Một ngày của đứa trẻ tật nguyền có quá nhiều thì giờ rảnh rỗi để học những điều muốn học. Những ngón tay tôi quá nhỏ so với phím đàn, nhưng có hề gì! Giòng âm thanh cuồn cuộn trong tâm hồn tôi là sức mạnh vũ bão, bật ra mười đầu ngón rớm máu. Những buồn tủi, uất nghẹn từ những đường gân rũ liệt ở đôi chân theo âm thanh man rợ, vỡ ra trên từng sợi giây đàn….
– Vũ Thanh! Vũ Thanh! Con đàn cái gì vậy? Giây đàn đứt rồi kìa! Trời! Tay con chảy máu nữa!
Mẹ tôi chạy lại, giằng cây đàn, quăng xuống đất. Mẹ cầm hai bàn tay tôi rớm máu và nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ.
Tôi như người vừa tỉnh cơn mơ, nhìn xuống đôi tay mình, nhìn giòng nước mắt mẹ hiền, tôi cảm thấy, không chỉ đôi chân mình rũ liệt mà toàn thân tôi như đều đã rũ liệt theo…
Tôi ngã vào lòng mẹ, khóc như con gái.
Từ hôm đó, tôi khám phá ra nguồn an ủi vô biên là chuyện trò với chính mình bằng thế giới trầm bổng của âm thanh.
Lạ lùng thay, tôi truyền đạt dễ dàng những cảm nghĩ, những rung động của mình xuống đôi tay rồi bật ra trên sáu sợi giây đàn. Ngồi trên xe lăn, trong phòng học, ôm cây đàn guitar trong tay, tôi say sưa hát. Không, phải diễn giải cho đúng là tôi say sưa NÓI-BẰNG-NHẠC, mà sáu sợi giây đàn đã cùng tôi hòa hợp thành âm thanh trầm bổng. Tôi NÓI về tuổi thơ mình bất hạnh, NÓI về niềm khát khao của cánh chim trời được vỗ cánh tung bay, NÓI về những giòng nước mắt không thể chảy khi niềm đau đã tới tột cùng nhức buốt.
Tôi nói dễ dàng, nói miên man, và những ngón tay tôi chạy trên giây đàn, bật lên những cung tơ….
Tôi đang viết nhạc mà tôi không biết! Tôi đang mượn âm thanh ghi lại cảm nghĩ mình mà tôi không hay! Tôi ngạc nhiên thấy cha mẹ quan tâm về những trường canh ghi vội trên khuông nhạc. Tôi còn nghe thấy loáng thoáng, đôi lần, cha mẹ nói với nhau về những thiên khiếu tiềm tàng nơi đứa con trai tật nguyền.
Một buổi chiều, chống nạng đứng ở cuối vườn, tôi bỗng nghe một tiếng chim kêu thảng thốt lạ thường; rồi bất ngờ, một con chim cu đất bay loạng quạng, té nhào xuống bên luống cải. Tôi khập khễnh đôi nạng tới thì con chim sợ hãi chúi mình vào lá rau. Nó không còn bay được nữa. Chắc hẳn nó đã gẫy chân? Hay nó quá non nớt, chưa bay xa được?
Tôi buông nạng, ngồi bệt trên nền đất, vừa quơ tay tìm nó, vừa vỗ về: “Không sao! không sao! để ta băng bó cho”.
Tôi bắt được nó không khó. Nó run bần bật trong tay tôi. Nhìn mỏ nó, tôi biết không phải nó quá non mà là đã quá già. Đôi mắt bé tí của nó như có một lớp màng đục che phủ. Nó đã mù rồi chăng? Tội nghiệp! con chim quá già không còn bay nổi, đành ngã nhào xuống đất chờ chết!
Tôi còn lúng túng ôm nó trong tay thì đã nghe thấy tiếng con chim cu đất khác trên cành cây bã đậu trước nhà như đang thảm thiết khóc bạn. Một lát, nó bay đảo vòng khu vườn sau, nơi nó biết chim bạn vừa ngã xuống. Nhiều lần như thế, rồi nó vỗ cánh bay đi. Tôi nghĩ, nó đã bỏ cuộc.
Ủ con chim thương tích trong vạt áo, tôi mong hơi ấm giúp nó hồi tỉnh nhưng thân thể nhỏ bé của nó bỗng giật từng hồi. Tôi biết nó sắp chết. Tiếng kêu thảm thiết của loài cu đất chợt vang động trên cao, Thì ra, con chim mất bạn bay đi gọi đồng loại tới cứu. Chúng bay rợp cả khu vườn, vừa bay, vừa kêu thương. Trong tay tôi, con chim già đã hóa kiếp! Nước mắt tôi chợt ứa ra. Tôi cũng khóc theo bầy chim trên cây, cùng với chúng, tiễn đưa một linh hồn.
Sau đó, tôi bỏ xác chim vào một hộp giấy nhỏ rồi hì hục đào đất bên gốc hồng, định sẽ chôn nó, Nhưng phút giây, mắt tôi đang nhìn chiếc hộp giấy nhỏ, bỗng không còn hộp giấy mà chợt biến thành chiếc quan tài! Bên trong đó không phải xác chim mà là xác đứa trẻ bị tê liệt đôi chân!!!
Không! tôi không muốn khi chết, tấm thân tàn tật này sẽ phải vùi sâu dưới lòng đất. Tôi cũng thù hận đôi chân vô dụng này, ngay cả khi chết đi tôi vẫn chưa rời bỏ nó được sao?!?! Không! khi chết, tôi muốn được đốt tan thành tro bụi, thoát kiếp tật nguyền, cho tôi hóa thân thành trăng và đá. Ôi! Trăng và Đá, giấc mơ thiên thần tuổi nhỏ giờ trở thành định mệnh khốc liệt trong tôi.
Lửa cháy từ hộp giấy, bén vào lá khô, lan tới đống củi mục. Lửa reo vui như thiên thần, lửa sôi sục vạc dầu hỏa ngục…
– Cháy! Cháy! Trời ơi, Vũ Thanh!
Tiếng mẹ tôi gọi giật, tiếng các em tôi lao xao rồi vòng tay cứng rắn của cha nâng bổng tôi lên. Nước từ bốn phía tạt vào góc vườn hồng ướt đẫm.
– Con làm gì ngoài đó, hả? hả? Tại sao lửa cháy rực trước mặt mà con vẫn ngồi yên?
– Con đốt xác chim. Con giúp nó được thành tro bụi.
Cha tôi giận dữ, quát to:
– Trời! Chính con làm lửa cháy hả? Nếu em con không thấy khói bốc để cả nhà chạy kịp ra thì con biết điều gì sẽ xảy ra không? Đốt xác chim? Thật quái đản! Sao con không sống bình thường được hả?
Tôi ngước nhìn cha. Hình như có những giòng phún thạch đang chảy rần rần trong máu tôi, chảy ào ạt, sôi sục về tim, dồn lên não bộ, chực chờ phun lửa!
Có lẽ cha tôi biết đã nói lỡ lời. Đôi mắt người dịu xuống, nhưng đã trễ. Âm thanh câu nói “Sao con không sống bình thường được hả?” như những nhát búa tàn nhẫn đập liên hồi trên vết thương mưng mủ. Tôi gào lên:
– Sống bình thường, tốt quá! nhưng làm sao? làm sao tôi sống được bình thường? Giúp tôi đi! các người giúp tôi đi! Bảo đôi chân rũ liệt này đứng dậy, bước đi đi! rồi tôi sẽ sống bình thường. Nào! Đôi chân đứng dậy coi!
Tôi chống tay, vùng lên! Đôi chân khốn khổ gập xuống như tầu lá. Tôi lăn tròn trên nền gạch, Mẹ tôi bật khóc, nhào tới, nhưng tôi trừng mắt, lạnh lùng:
– Đừng, đừng thương hại. Cả nhà hãy để tôi yên.
Phút giây đó, dường như toàn thân tôi biểu lộ sự quyết liệt tột cùng. Mọi người lặng lẽ quay vào nhà.
“Lửa cuồng tim tháng Hạ
Gọi tên người năm xưa
Chỉ ta, cùng cõi lạ
Chờ hoài nắng trong mưa
Chỉ ta, cùng cõi nhớ
Một góc trời rưng rưng
Áo xiêm ai thuở nọ
Còn ngát dậy trầm hương
Chỉ ta, cùng cõi vắng
Vết đau hằn trăm năm
Tóc xanh từng sợi bạc
Suối cạn giòng ăn năn
Chỉ ta, cùng cõi khuất
Sương khói mờ chân mây
Quẩn quanh đời vô ngã
Tri kỷ bình rượu cay
Chỉ ta, cùng cõi chết
Đốm lửa hồng que diêm
Cành khô dăm nhánh gẫy
Chút tro than vô tình…” (*)
Một trăm hai chục trường canh ghi vội từ hồn thơ chợt tới, không sửa chữa, không dũa gọt; khi đàn và hát lên, tôi biết được một điều. Đó là niềm tự tin mãnh liệt, RẰNG TÔI SẼ ĐỨNG DẬY ĐƯỢC Tôi đứng dậy, không bằng đôi chân mà bằng ý chí quyết đi tìm lại giấc mơ Trăng và Đá, giấc mơ thiên thần tuổi thơ đã vỡ vụn theo số phận tật nguyền!
Có phải định mệnh đã dành cho tôi một con đường, như đã dành cho quê hương tôi khúc quanh nghiệt ngã nơi cuối Tháng Tư Đen, để tôi góp phần mọn mình, ghi lại những trang thống hận.
Rời quê trên chiếc ghe nhỏ, tôi đã biết đêm và bão tố, biển cả và đói lạnh, nỗi chết và oan khiên. Là nhân chứng, tôi ôm đàn, chống nạng tới những nơi có đồng bào tôi trôi giạt về. Bằng âm nhạc, tôi nói với thế giới về người Việt Nam vượt biển tìm tự do:
“Đêm nằm nghe bão tố
Tan tác mảnh lòng đau
Sóng cuồng điên phẫn nộ
Xác con giạt về đâu?
Đêm nằm nghe dao nhọn
Rạch nát cùng châu thân
Vết nhơ hằn tủi nhục
Hoen ố đời đoan trinh!
Đêm nằm nghe bóng tối
Dầy đặc nẻo tương lai
Đêm nằm chờ thế giới
Gửi tặng cỗ quan tài!” (*)
Bằng âm nhạc, tôi hát cho những người tù trên quê hương:
“Từ Trảng Bom, Trảng Lớn
Qua An Dưỡng, Hàm Tân
Thanh Phong, Ca Yên Hạ
Sống, chết đã bao lần
Đòn thù, hằn tơi tả
Huyết thổ từng bụm tươi
Xương gẫy dăm ba đốt
Da thịt ghẻ tanh hôi…” (*)
Bằng âm nhạc, tôi nói với người bản xứ về một địa ngục bên kia bán cầu. Đó là quê hương tôi sau cơn hồng thủy:
“Từng ngày, dân chết đói
Từng ngày, tù chết oan
Từng ngày, người ra biển
Từng ngày, tình ly tan…” (*)
Tôi có mặt với cụ già, với sinh viên, với những người còn nuôi dưỡng tình yêu Quê Hương, Dân Tộc để kêu gọi:
“Người đi thôi,
Người đi thôi,
Kìa những lực tàn vẫy gọi
Máu đã loang hồng biển khơi
Mạn thuyền vỡ nát,
Bập bềnh muôn xác nổi trôi
Người đi thôi,
Người đi thôi
Quê nhà xa thẳm
Mẹ chờ trong bóng chiều rơi
Một nắng hai sương
Ruộng cằn sỏi đá
Lúa ngô không mọc, hoa cỏ nào tươi
Đất mẹ đầm đìa nước mắt mồ hôi…” (*)
Bằng âm nhạc, tôi cũng hát lên nỗi thất vọng trước sự hắt hủi, lạnh lùng của thế giới tự do đối với những đồng bào trôi giạt tới sau lệnh đóng cửa trại tỵ nạn. Nào là em bé:
“Cha vùi thây chốn rừng thiêng
Bọn cuồng dâm hại mẹ hiền ngoài khơi
Em bơ vơ giạt xứ người
Chúa ơi! Phật hỡi! Lượng trời ở đâu?” (*)
Nào là cụ già:
“Lìa quê vì khát tự do
Quyết không mang nhục ấm-no-ăn-mày
Chỉ mong khi hiến thân này
Thắp lên được ánh lửa gầy trong đêm” (*)
Nào là trại giam, trại cấm:
“Cùng trên trái đất loài người
Nơi sang tột đỉnh, nơi rơi vực lầy
Rúc chui hang hốc đọa đầy
Ai rao giảng thế kỷ này văn minh???” (*)
Mười sáu năm, tôi tự nguyện làm nhân chứng về những bất hạnh triền miên của dân tộc mình. Dù muốn nhận hay không, tôi đã được đồng bào thương mến gọi là “Nghệ sỹ”. Nghệ sỹ có nhiều địa hạt, tùy ở cơ duyên. Tôi là người nghệ sỹ được sinh ra để gắn liền với định mệnh của lịch sử, của dân tộc. Nếu hiểu cho như thế, hẳn khán thính giả của tôi đã nhiều phần không còn thắc mắc là “Sao nhạc Vũ Thanh thiếu chất thơ mộng, ngọt ngào mà chỉ chất chứa đau thương, uất nghẹn”. Lại càng không ai biết, từ lâu, tôi giữ cho mình một niềm riêng, rất riêng. Đó là đôi mắt của cô bé có gương mặt búp bê Nhật Bản. Tôi thấy cô bé thấp thoáng ở hầu hết các buổi tổ chức có tính cách xã hội, đặc biệt là vấn đề tranh đấu cho nhân quyền ở Việt Nam. Cô bé làm phóng viên bán thời gian cho một vài tờ báo. Cô chụp hình phóng sự, viết bài tường thuật những buổi tham dự. Có lần, tình cờ gặp cô sau hậu trường, cô nói:
– Lần nào nhìn anh Vũ Thanh đứng hát trên sân khấu em cũng muốn khóc.
Giọng cô chân thực, vậy mà tôi suýt nói “Sao vậy? Tại thấy tôi tật nguyền, tội nghiệp quá hả?” Nhưng tôi đã kịp giữ lại. Tôi giận mình vô cùng. Từ lâu, tôi đã vượt qua được mặc cảm tàn tật với mọi người, sao với cô bé, tôi lại để cho mình tủi thân như thế? Tôi ngượng ngùng khi biết mình hay ra vẻ tình cờ ghé tới các tòa báo, nơi cô làm việc, nhưng tới nơi thì lại mong đừng gặp. Điều gì đó, đang xôn xao trong trái tim hai mươi chín tuổi; nhưng lý trí cứng cỏi dập tắt ngay chút mơ mộng chưa nhen nhúm. Lý trí bảo tôi rằng, đừng nhầm lẫn giữa tình yêu và ngưỡng mộ, nhất là với phái nữ, Tôi biết thế, nhưng đôi mắt trong sáng và gương mặt búp bê của cô bé vẫn không buông tha,
Một lần, không hiểu các hội đoàn mời tôi tới buổi họp báo này để làm gì vì chương trình không thấy ghi có phần văn nghệ. Nhưng quý ban tổ chức, tôi cũng chống nạng tới và ngồi dưới hàng ghế khán giả. Mắt tôi không rời bóng dáng cô bé đeo máy hình, nhấp nhô giữa đám đông. Hình như có lúc cô thấy tôi. Cô giơ máy về phía tôi, bấm, rồi mỉm cười. Trên bục gỗ, chủ tọa đoàn tường trình sự việc về những tổ chức ma, đang lũng đoạn sinh hoạt chung với mục đích làm mất chính nghĩa đi tìm tự do của người Việt hải ngoại. Sau đó, ban tổ chức mời đồng bào hiện diện phát biểu ý kiến.
Thật không ngờ cô bé là người đầu tiên bước lên. Cầm máy vi âm, cô nói ngắn và gẫy gọn:
– Tôi thấy thực xấu hổ cho những kẻ lành lặn mà chỉ bước quanh quẩn trong vòng danh lợi phù du, trong khi có những người tàn tật không ngớt xả thân phục vụ lý tưởng tự do và đã bước những bước sâu đậm vào hồn dân tộc.
Cô bé bước xuống trong tiếng vỗ tay.
Mắt tôi cay quá! Và lòng tôi thổn thức quá!
Tôi có được quyền chủ quan để nghĩ rằng, lời phát biểu vừa rồi cô đã dành phần cuối cho tôi không? Nếu có, thì cô bé đã không chỉ nhìn tôi qua lớp hào quang khán thính giả đã cho tôi, mà chính cô đang thắp ngọn nến nhỏ, khởi từ chính nỗi bất hạnh tối tăm của một kẻ tàn tật.
Người đốt đuốc đi trong đêm không phải là người chỉ đi tìm bạn, mà là đi tìm tri kỷ.
Thơ Nhạc ơi, trái tim đau đớn triền miên của tôi có còn đủ thanh xuân để lại dệt cho mình một giấc mơ Trăng và Đá?
(*) thơ DT
– Người Việt khắp nơi tiễn đưa Việt Dzũng về lòng đất
–
-Tang lễ: http://www.youtube.com/watch?v=DJ-GZRQ38-c&w=560&h=315
—Quang Trung Đại Đế
PHỦ QUỐC KỲ
Có những người trẻ đầy tâm huyết rất xứng đáng được phủ Cờ Vàng, xứng đáng hơn cả những người đã từng khoác áo chiến binh mà nay quay lại phản bội tổ quốc, phản bội đồng đội, hay chỉ biết vinh thân phì gia, trùm mền chống cộng.
Vấn đề ở đây không phải mong muốn đòi hỏi Tổ Quốc Ghi Ơn hay xâm phạm Lễ Nghi Quân Cách. Vấn đề là …như tất cả nỗi niềm TL đã bày tỏ trong email đó
Cùng lắm là chúng tôi lực lượng thanh niên tuổi trẻ, thế hệ sau năm 1975 sẽ không dùng màu áo quân phục của VNCH để phủ cờ cho những người yêu lá cờ, chỉ đơn giản là đắp lên quan tài cho ấm lòng người con mất tổ quốc. Như vậy thì chúng tôi không dùng LNQC của các vị CQN. Tôi luôn tâm niệm là “không hỏi Tổ Quốc cho tôi những gì, chỉ hỏi là tôi đã làm gì cho Tổ Quốc” ( nhạy theo câu nói của TT Kennedy) thì sẽ không bao giờ muốn ai ghi ơn mình.
Khi sống, tôi đã choàng cờ trên vai đi biểu tình tỏ rõ lập trường, khi chết, tại sao tôi không được choàng cờ trên quan tài của tôi. Đó là lần cuối thân xác gỗ của tôi được đụng tới lá cờ thì tại sao không được.
Kính thưa Quý Vị
Trong nhà có 5 cây cờ Vàng ở 3 nơi: phòng khách, phòng giải trí, phòng học thì 3 lá cờ. Trên nóc nhà thì có cờ Vàng. Xe thì có 2: một ở kiếng sau xe, một ở kiếng trước cho mọi người thấy. Lá cờ Quốc Gia VNCH đã theo vận nước từ năm 1975 nhưng ở đâu có người Việt, ở đó có cờ Vàng. Cá nhân tôi từng hạ cờ VC ở những văn phòng, trường học, trung tâm giữ trẻ đồng thời mỗi lần hạ là mỗi lần cờ Vàng được treo lên, như ở trung tâm giải trí có số người thăm viếng đông đảo nhất nước Úc – Gold Coast. Trường tiểu học với hơn 200 lá cờ Vàng trong ngày lễ sống vui vẻ hòa đồng, Harmony Day. Đó chỉ là vài trong nhiều trường hợp hạ cờ đỏ vương cao cờ Vàng tại Brisbane.
Từ lúc sinh ra đời, 18 năm dưới chế độ VC, tôi không thấy lá cờ VNCH, chỉ thấy trong 1 vài hình ảnh năm xưa của gia đình còn sót lại sau ngày đen tối 30/4. Từ khi vưọt biển tới Thái Lan, tôi thấy cờ Vàng trong các buổi lễ trong trại tị nạn và như trong tiềm thức của tôi, đó là lá cờ của tôi của đồng bào miền Nam.
Chắc chắn, tôi không là lính, tôi không bị thương hay sống sót vì nhiệm vụ bảo vệ ngọn cờ được cắm lại trong vùng bị chiếm, tôi sẽ không được đặc quyền phủ cờ khi chết, tôi không được cái niềm vinh hạnh Tổ Quốc Ghi Ơn nhưng không có nghĩa là tôi không được quyền yêu lá cờ Vàng của tôi, không có nghĩa là tôi không được quấn xác bằng lá cờ Vàng của tôi khi tôi chết.
Tôi viết những dòng chữ này như một di nguyện, nếu chẳng may tôi có chết vì bất cứ lý do gì tôi muốn lá cờ Vàng sẽ quấn xác tôi. Vì:
1. Tôi yêu lá cờ Vàng, với tôi là vật thiêng liêng. Sống: nâng niu tôn kính, chết: mang theo. Lá cờ này không của riêng ai. Có nhiệm vụ truyền lại cho con cháu.
2. Đó là lá cờ tôi đã tranh đấu, thuyết phục để các cơ quan văn phòng trường học treo lá cờ này nếu có những sinh hoạt liên quan đến người Việt hải ngoại.
3. Tôi tranh đấu để giương cao biểu tượng cờ Vàng, tôi quảng bá cờ Vàng đến chính phủ Úc, ( ở cả 3 cấp chính phủ Úc tôi đã trao tận tay bà Julia Gillard lúc đó là đương kim Thủ Tướng Úc đã tiếp nhận, đến ông Chủ Tịch Quốc Hội Tiểu Bang Queensland, đến Nghị Viên Milton Dick)
4. Tôi không là lính VNCH, tôi tôn trọng lễ nghi quân cách nhưng điều đó không áp dụng cho tôi. Tôi muốn được quấn xác phủ cờ vì tôi là con dân VNCH.
5. Tôi đã mất Tổ Quốc, thân xác tôi không được chôn trong lòng đất mẹ, lá cờ Vàng là đất mẹ của tôi, vì vậy tôi muốn lá cờ quấn xác tôi, phủ quan tài của tôi như thể tôi được ôm trong vòng tay của đất mẹ, hoàn toàn không phải vì Lễ Nghi Quân Cách.
Đây cũng là lời cảnh báo đến những người độc đoán. Tôi tôn trọng ước nguyện, nguyên tắc của những người đó không có nghĩa là tôi không được mãn nguyện hoài bão của tôi. Lễ Nghi Quân cách của các vị, xin các vị cứ giữ lấy, tôi sẽ trân trọng. Ước nguyện, hoài bão của tôi, tôi phải được. Không một ai có thể lấy cờ Vàng ra khỏi tôi từ thể xác đến tinh thần. Không ai có quyền cấm cản xương cốt của tôi được hòa tan theo lá cờ Vàng Việt Nam Cộng Hòa.
Tôi lập lại 1 lần nữa: tôi đã mất Tổ Quốc, thân xác tôi không được chôn trong lòng đất mẹ, lá cờ Vàng là đất mẹ của tôi, vì vậy tôi muốn lá cờ Vàng quấn xác tôi, phủ quan tài của tôi như thể tôi được ôm trong vòng tay của đất mẹ.
Kính
Tuan Le
–NÊN PHỦ QUỐC KỲ CHO NHỮNG NGƯỜI DÂN SỰ
http://vietnamdanden.blogspot.com.au/2013/12/nen-phu-co-quoc-gia-vnch-cho-nhung.html
Kính cháo tất cả quý vị quân dân cán chính VNCH khắp bốn phương.
Cộng đồng chúng ta đang đối mặt với những câu nệ không đáng và vô duyên của những người chỉ trích chuyện phủ cờ cho Cố Ca Nhạc Sĩ Việt Dzũng. Những người này chắc chắn không thể chứng minh bằng hình ảnh hay bất cứ một văn thư nào của chính phủ VNCH về vấn đề phủ cờ. Họ chỉ căn cứ máy móc về cái ý tưởng quân nhân mà phủ cờ cho một người dân sự thì khó coi. Chỉ có thế thôi. Ý tưỏng đó rất tầm thường và thiếu căn bản pháp lý.
Trong thời chiến VNCH chúng ta đã rất nhiều lần có làm lễ phủ cờ cho những người dân sự mà tôi và nhiều người đã từng chứng kiến:
1.-Tổng Thống Thiệu đã tham dự một lễ phủ cờ cho các đồng bào bị thảm sát năm 1968 ở Huế. Quốc Hội VNCH không hề phản đối và chúng ta còn nhiều hình ảnh để chứng minh thêm.
Nữ ca nhạc sĩ Nguyệt Ánh phát biểu tại đám tang anh Việt Dũng 28 tháng 12 2013
—
Tang Lễ Hình Ảnh và Vòng Hoa
http://sinhhoatdoisong.blogspot.ca/2013/12/viet-dzung-1958-2013.html
CA NHAC SI VIET DZUNG PLAYLIST
https://www.youtube.com/playlist?list=PLuUrrk8zYVhNtqr74OB6lIqN2EmLHXoc0– –
–
–
Huỳnh Quốc Bình – Việt Dzũng: Tên Anh Vẫn Sống Trong Tim Nhiều Người




–Hàng ngàn đồng hương dự lễ tưởng niệm & vinh danh nhạc sĩ Việt Dzũng

Hòa Thượng Thích Viên Lý (người cầm microphone) cùng các vị trong Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ đã dâng lời cầu nguyện theo tôn giáo của mình dành cho ca nhạc sĩ Việt Dzũng trong đêm tưởng niệm thứ Sáu 27/12/2013. (Hình: Hồ Đăng/Viễn Đông)

Bàn thờ với di ảnh Việt Dzũng. (Hình: Thanh Phong/Viễn Đông)

Hàng ngàn đồng hương bất chấp tiết trời lạnh lẽo, ngồi phía ngoài trụ sở đài SBTN, SET tham dự Lễ Tưởng Niệm và Vinh Danh ca sĩ Việt Dzũng. (Hình: Thanh Phong/Viễn Đông)
Nguồn: http://www.viendongdaily.com/hang-ngan-dong-huong-du-le-tuong-niem-amp-vinh-danh-nhac-si-viet-dzung-n66RRHIY.html
–Đám Tang VIỆT DŨNG
LỄ TRAO CỜ CHO THÂN MẪU VIỆT DŨNG TRƯỚC LINH CỬU VIỆT DŨNG
Thực Hiện PHÓNG VIÊN BĐQ Nam Cali/TH.BĐQ Dec 28. 2013
Kính thưa Quý NT,CH và Quý Vị. Lễ trao cờ cố NS VIỆT DŨNG thực hiện tại Peek Cemetery sáng Dec 28. Một đám tang quá lớn lao cũng là điều xứng hợp với với công lao và nhiệt tâm của anh trong suốt hành trình chống độc tài và bảo vệ dân chủ tự do cho nước Việt thân yêu. Mời Quý NT, CH và Quý vị cùng chúng tôi tham dự ngày tiễn biệt cuối cùng cho VIỆT DŨNG
Lá cờ được Vị Chủ tịch LH/CCS trao tận tay bà quả phụ Nguyễn Ngọc Bảy là thân mẫu của chiến sĩ VIỆT DŨNG
Buổi sáng hôm nay các hội đoàn đến thăm viếng Dũng lần cuối. Chương trình của 1, 2 ngày trước sẽ có phần phủ cờ. Nhưng giờ chót vào buổi tối cùng ngày Anh Nam Lộc thông báo lễ phủ cờ sẽ bải bỏ vì có người không tán thành và vì nghi lễ này chỉ dành cho quân đội và các người chết hoặc công lao vì chiến trận
BĐQ Nam Cali với đủ ban chấp hành và anh Hội Trưởng Phan Thái Bình đã đến tham dự. Lễ phủ cờ sẽ chuyển thành Lễ trao cờ cho thân mẫu Dũng. Liên Hội cựu Chiến Sĩ cùng các hội Không quân, Hải Quân, Dù, BĐQ, XDNthôn.v.v. và đầy đủ các hội đoàn Liên Tôn, các Hội Đoàn trong cộng đồng người Việt tỵ nạn sẽ thực hiện nghi lễ này
Việt Dũng có xứng đáng được phủ cờ hay không. Về mặt lý luận và quy tắc thì rất đúng. Xưa kia và nay chỉ có những chiến sĩ trong quân đội chết vì trận mạc, hy sinh ngoài chiến trường mới được nghi lễ phủ cờ. Họ là những người hy sinh mạng sống để bảo vệ lý tưởng, là những người yêu nước.
Việt Dũng cũng là ngưòi yêu đất nước. hầu như cả cuộc đời anh dùng tài năng, ngòi bút, khả năng chuyên biệt để cùng với những người đồng chí hướng đấu tranh cho dân chủ tự do, đến nỗi quỷ Satan đã kết án tử hình anh khiếm diện. Vì thế quy tắc phủ cờ có được cảm thông, nới lỏng ?
Thực ra, ý kiến phản đối chỉ có tỷ lệ 0, 000000000000000000 o/o và chỉ đếm trên đầu ngón tay, để tránh những phiền phức và cũng để tạo cho buổi tang lễ an bình, ban tổ chức và gia quyến đã xin bải bõ
Thân nhân của Việt Dũng đứng trước linh cửu vái lậy đáp lễ mỗi khi khách viếng thắp nhang và cúi trước bàn thờ Việt Dũng
Một, hai cá nhân nào đó phản đối chắc đã hả hê nhưng bây giờ trong căn nhà nhỏ của Dũng bằng những tấm ván có lấy được lá cờ của anh ra không. Một chiến sĩ miệt mài đấu tranh cho dân chủ tự do không kém một chiến sĩ ngoài mặt trận. Chiến đấu bằng cặp nạng mang theo người suốt thời thơ ấu đến trưởng thành.
Dũng bây giờ có đến 2 lá cờ phủ lên người Em. Hai lá cờ phủ lên người Anh. Hai lá cờ phủ lên người chiến sĩ
(Những tấm hình lấy rất khó vì quá đông phóng viên và phải nhân nhượng nhau)
– MC Nam Lộc nói rõ hơn về vấn đề “Phủ Cờ” trong tang lễ nhạc sĩ Việt Dzũng(12/30/2013)
một vị dân biểu Liên Bang Hoa Kỳ cũng đã trao tặng lá Quốc Kỳ của nước Mỹ cho gia đình nhạc sĩ Việt Dzũng trong buổi Lễ Tưởng Niệm tối Thứ Sáu vừa qua
Nguyễn Nam Lộc
–Ca nhạc sĩ Việt Dzũng, ‘biểu tượng tự do, nhân quyền, và công lý’
![]()
|
||
“Chúng ta chỉ mong tinh thần này, của biểu tượng đó, còn mãi, để đem lại hoà bình, tự do, như lời anh nói ‘mơ ước một ngày quê hương sẽ thanh bình,” nhạc sĩ Trúc Hồ nói tiếp, trong tiếng vỗ tay của hàng trăm đồng hương đứng ngồi đầy bên trong hội trường và bãi đậu xe trước đài SBTN, trong thời tiết giá lạnh.
Nhạc sĩ Trúc Hồ nói tiếp: “Chắc chắn, thế hệ đi sau sẽ tiếp tục công cuộc đấu tranh của Việt Dzũng. Và hy vọng một ngày nào đó, Little Saigon sẽ có một con đường mang tên anh.”
![]() |
Đông đảo đồng hương đến thắp nến cầu nguyện cho người quá cố. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt) |
Đông đảo đồng hương tập trung trước một bàn thờ lớn, nhưng đơn giản. Chỉ có tấm hình cố ca nhạc sĩ Việt Dzũng thời còn trẻ, với mái tóc dài, mặt thư sinh. Trước tấm hình là 18 ngọn nến hai màu vàng đỏ, được xếp thành màu cờ VNCH. Hai bên là hai vòng hoa đơn giản. Bên trái có năm lá cờ Mỹ, bên phải năm lá quốc kỳ VNCH. Phía trước là ba cái bàn đầy những ngọn nến.
Không nói một lời, từng người bước lên cầm mỗi người một ngọn nến và mắt ngước nhìn lên hai màn hình TV khổng lồ chiếu cảnh sân khấu bên trong. Cứ vài phút, màn hình lại hiện lên hình ca nhạc sĩ Việt Dzũng với hàng chữ “Tưởng Niệm & Vinh Danh nhạc sĩ Việt Dzũng (1958 – 2013).”
Trong khi đó, đồng hương vẫn tiếp tục đậu xe ở ngân hàng Farmers and Merchants đối diện, đi bộ băng qua đại lộ Garden Grove để đến đài SBTN tham dự lễ.
![]() |
Giây phút xúc động của MC Thuỳ Dương trên sân khấu bên trong hội trường SBTN. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
|
Bên ngoài hành lang, nhạc sĩ Nam Lộc, MC chính của buổi lễ, cùng hàng chục ca sĩ đang chuẩn bị chương trình ca nhạc qua một danh sách với 66 tiết mục.
Nhạc sĩ Nam Lộc nói: “Hôm nay, chúng ta tưởng nhớ một người chồng, người anh, người con của cộng đồng, một nhà đấu tranh gần 40 năm cho nhân quyền và tự do tại Việt Nam.”
Kế đến, xướng ngôn viên Đỗ Tân Khoa đọc tiểu sử của cố ca nhạc sĩ, kèm với những hình ảnh về hoạt động đấu tranh, nghệ thuật, và truyền thông của ca nhạc sĩ Việt Dzũng, từ những năm còn ở Sài Gòn cho đến lúc vượt biên sang Hoa Kỳ và sau này.
Chương trình được nối tiếp bằng lời cầu nguyện của từng thành viên Hội Đồng Liên Tôn. Tất cả đều ca ngợi con người ca nhạc sĩ Việt Dzũng, qua việc đấu tranh của ông, và cầu mong ông sớm siêu thoát.
Sau đó là tiếng hát của ca sĩ Mai Thanh Sơn với bài “Lời Kinh Đêm,” một trong những sáng tác đầu tay của Việt Dzũng.
![]() |
Nhạc sĩ Nam Lộc (trái) cùng một số ca sĩ chuẩn bị chương trình hát tưởng niệm Việt Dzũng. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
|
“Khi nghe Việt Dzũng mất, tôi rất buồn,” bà Lan Hàn, từ San Garbriel xuống Little Saigon tham dự lễ, chia sẻ một cách cảm động. “Việt Dzũng là người luôn đấu tranh cho người tị nạn, chuyện gì cộng đồng cần, anh luôn có mặt. Đây là lần đầu tiên tôi theo bạn bè đến SBTN để tưởng niệm anh. Tôi cầu mong những gì anh đang làm dở dang có người tiếp bước.”
Bà Lan cũng kể về một hình ảnh của Việt Dzũng mà bà không thể nào quên.
“Tôi nhớ có lần xem Asia 73. Mỗi lần ra nói, người ta phải dọn chỗ đứng cho anh. Tôi thấy anh luôn phấn đấu, mặc dù anh không được khoẻ như người thường,” bà nói tiếp.
Ông Kim Đặng, nhà ở Westminster, chia sẻ: “Bà xã tôi rất buồn khi hay tin Việt Dzũng mất. Ngày mai tôi phải đi làm, nhưng tối nay phải chở bà đến đây. Tôi và bà xã mê nhất bài ‘Một Chút Quà Cho Quê Hương’ của Việt Dzũng, và chúng tôi thường hát chung với nhau. Còn về đấu tranh, phải nói Việt Dzũng là số một ở hải ngoại.”
Trong khi đó, các ca sĩ của Asia và xướng ngôn viên của SBTN cũng dành cảm tình đặc biệt đối với người nghệ sĩ quá cố.
“Phải nói anh là một người rất hiền lành, và tôi đã từng chứng kiến điều đó,” ca sĩ Mỹ Huyền chia sẻ. “Tôi nhớ, có một lần đi diễn show chung với anh. Sau khi lên máy bay, tôi chờ lâu quá vẫn chưa thấy tiếp viên hàng không đến giúp anh. Tôi định ‘nẹc’ cho họ một trận, vì anh Dzũng bị bỏ đứng trên lối đi. Nhưng rồi anh nói: ‘Thôi kệ, chắc họ bận cho người khác. Em cứ bình tĩnh.’”
MC Giáng Ngọc kể: “Tôi nhớ khi mới vào nghề làm MC, anh Dzũng chỉ cho chúng tôi nói những câu nói làm cho khán giả vui. Anh nói, nếu khán giả không vui thì chương trình không sống động.”
Xướng ngôn viên Đỗ Tân Khoa kể lại kỷ niệm được Việt Dzũng huấn luyện phát thanh.
“Tôi nhớ ngày đầu tiên anh bảo: ‘Trong nghề này, dù Trời có sập, em cũng phải ngồi để tường trình cho thính giả. Không được bỏ đi đâu hết.’”
Sau bài hát “Lời Kinh Đêm” là đến một đoạn video khi Việt Dzũng bắt đầu làm MC cho Trung Tâm Asia. Có lúc ngồi với Minh Phượng, người chị kết nghĩa và là đồng sáng lập đài phát thanh Radio Bolsa với ông hồi năm 1997.
Trong một đoạn khác, Việt Dzũng phỏng vấn và giới thiệu ca sĩ Ninh Cát Loan Châu.
Cứ thế, từng cá nhân, hội đoàn, đủ các binh chủng QLVNCH, các đảng phái, dân cử, lên phát biểu và chia sẻ về con người Việt Dzũng, đi kèm là những video clip nói về cuộc đời của ông, và phần trình bày của các ca sĩ mà tất cả đều coi ông như người anh của họ.
Tất nhiên, không ca sĩ nào, không MC nào, cầm nổi nước mắt. Trước khi hát, mỗi người đều quay về di ảnh của Việt Dzũng như nói với ông rằng họ “rất nhớ ông.”
Ban tổ chức cũng cho biết, ban đầu, chương trình được dự trù tổ chức ở The Rose Center, Westminster, nhưng vì lý do kỹ thuật vào phút chót, nên chương trình được dời về đài SBTN.
Ca nhạc sĩ Việt Dzũng sinh ngày 8 Tháng Chín, 1958, tại Sài Gòn, Việt Nam, và từ trần ngày 20 Tháng Mười Hai, tại Orange County, California, hưởng dương 55 tuổi.
Ngoài Radio Bolsa, ông cũng cộng tác với đài truyền hình SBTN và Trung Tâm Asia, cùng nhiều cơ quan truyền thông khác ở Little Saigon, cũng như một số tiểu bang của Hoa Kỳ, trong nhiều năm.
Hiền thê của ông là nhiếp ảnh gia Bébé Vũ Hoàng Anh.
Ông là con thứ ba của cố Thiếu Tá Bác Sĩ Nguyễn Ngọc Bảy, cựu dân biểu VNCH. Mẹ ông từng là giáo viên trung học Gia Long, Sài Gòn.
Chương trình thăm viếng và tang lễ cố ca nhạc sĩ Việt Dzũng như sau:
1-Thăm Viếng
Thời gian:
-8AM-8PM, Thứ Bảy, 28 Tháng Mười Hai.
-8AM-5PM, Chủ Nhật, 29 Tháng Mười Hai.
Ðịa điểm: Peek Family Funeral Home, phòng số 1, 7801 Bolsa Ave., Westminster, CA 92683, điện thoại: (714) 893-3525.
2-Lễ An Táng
Thời gian: Thứ Hai, 30 Tháng Mười Hai.
-7:30AM-8:30AM: Ðiếu văn.
-9:30AM: Ðộng quan.
-10:30AM-11:30AM: Thánh lễ tại nhà thờ Thánh Linh (Holy Spirit Church), 17270 Ward St., Fountain Valley, CA 92708, điện thoại: (714) 963-1811.
-12:30PM: Lễ hạ huyệt tại nghĩa trang Chúa Chiên Lành (Good Shepherd Cemetery), 8301 Talbert Ave., Huntington Beach, CA 92646 (góc Beach và Talbert), điện thoại: (714) 847-8546.
Liên lạc tác giả: DoDzung@nguoi-viet.com
–Hôm nay Thứ Sáu bên Cali làm lễ tưởng niệm Việt Dũng, mời ace nghe bản nhạc “Tình Ca cho Nguyễn Thị Sài Gòn” do VD sáng tác và trình bày.
––
Việt Dzũng, niềm thương nhớ khôn nguôi
Anh đốt cuộc đời cháy mòn trên ngón tay
Gửi về cho mẹ dăm chiếc kim may
Mẹ may hộ con tim gan quá đọa đày
Gửi về cho chị dăm ba xấp vải
Chị may áo cưới hay chị may áo tang
Gửi về cho em kẹo bánh thênh thang
Em ăn cho ngọt vì đời nhiều cay đắng
Con gửi về cho cha một manh áo trắng
Cha mặc một lần khi ra pháp trường phơi thây
Gửi về Việt Nam nước mắt đong đầy
Mơ ước một ngày quê hương sẽ thanh bình
Trọn đời tranh đấu cho dân chủ
Trời sinh ra anh có một tinh thần sắc đá nhưng lại có một trái tim nhân ái. Có lẽ vì Dzũng được sinh ra với một trái tim như vậy cho nên anh dễ xúc động trước những hoàn cảnh, những khổ đau của nhân loại.
-Nhạc sĩ Nam Lộc

Có lẽ qua cái chết của người bạn đồng hành với mình thì mình đã tìm thấy mình có đến hàng trăm ngàn người bạn đồng hành khác âm thầm và cùng chí hướng với người bạn mình đã mất.
-Nhạc sĩ Nam Lộc
– Xin chia tay ‘Một chút quà cho quê hương’ (VOA).- Chu Tất Tiến: VĨNH BIỆT VIỆT DZŨNG, ĐỨA CON YÊU CỦA TỔ QUỐC
VIỆT DZŨNG
NGHỆ SĨ ĐẤU TRANH KHÔNG TÀN TẬT TÂM HỒN
Võ Đại Tôn (Australia)
“Gửi về Việt Nam nước mắt đong đầy…”(Việt Dzũng) . Thời tiết mấy tháng nay tại Úc Châu, đang là mùa Hè nhưng nắng mưa, nóng lạnh thay đổi bất chợt, từ nạn cháy rừng đến giông bão chuyển ập đến. Từ khuya thứ Bảy, 21.12.2013, ngoài trời lại chuyễn mưa, điện thoại từ Mỹ gọi sang báo tin cho tôi biết Việt Dzũng đã không còn nữa !. Nhìn qua khung cửa trong đêm vắng lạnh chợt đến, lạnh từ không gian đến tâm hồn cô đơn, những giọt mưa lất phất như tiếng hát của Việt Dzũng vọng về từ cõi mơ hồ nào đó trong bài “Một chút quà cho Quê Hương” với nước mắt đong đầy…nước mắt của Việt Dzũng thương nhớ quê xưa và nước mắt của riêng tôi khi mất thêm một người em, một chiến hữu, trên hành trình còn dang dở một đời tâm nguyện. Em đi đâu rồi, hay vẫn còn đang đứng trước mặt anh với đôi nạng gỗ, thênh thang giữa đất trời, mưa bay… ?
Phong Trào Hưng Ca với Nguyệt Ánh, Việt Dzũng, Tuyết Mai, Tuấn Minh, Đào Trường Phúc, Huỳnh Lương Thiện, Trương Sĩ Lương, Lưu Xuân Bảo… và anh chị em nghệ sĩ đấu tranh đâu rồi, sao vắng lạnh thế này, đêm nay chỉ một mình tôi ? Những đại hội Hưng Ca tại Hoa Thịnh Đốn, những đêm trình diễn lưu vong, sau khi tiếng vỗ tay không còn nữa thì anh em mình ngồi im lặng nhìn nhau, lời Thơ tiếng Hát vọng về đâu, một chút quà hay cả một đời người đang gửi về Quê Hương ? Cánh chim đại bàng trên thân họa mi Nguyệt Ánh, đôi nạng gỗ Việt Dzũng vẫn còn đấy mà, sao ngoài khung cửa lại có tiếng mưa rơi … ? Mưa ngoài trời hay mưa trong lòng tôi ?.
Ngay sau khi đặt chân lên bến bờ tạm dung lưu vong, đất khách quê người, từ đại dương trôi giạt về các nẻo đường đời, vào năm 1978, một đại hội Văn Hóa Việt Nam Hải Ngoại đầu tiên được tổ chức tại Oklahoma, tiểu bang Texas Hoa Kỳ, quy tụ một số quý vị và anh chị em còn rộn lòng thương nhớ cội nguồn, nghĩ cần phải bảo tồn Văn Hóa tại hải ngoại, song hành góp công cùng với Toàn Dân cứu Người và cứu Nước. Tôi từ Úc Châu được một số anh em chiến hữu góp tiền cho vé máy bay qua ngay Hoa Kỳ lần đầu tiên trong đời tỵ nạn để tham dự đại hội. Lại tìm xem ai còn ai mất, những bắt tay vui mừng trong nước mắt. Từ Úc Châu, tôi là người duy nhất bay sang, gặp lại các bạn Đặng Văn Đệ, Vũ Văn Hoa, Nguyễn Hoàng Quân, … anh em trong đảng phái quốc gia một thời, ôm nhau mà dường như vẫn còn hơi muối biển trong lòng. Đêm về, tôi được nằm chung phòng tại tư gia của anh Quân (Đại Việt QDĐ) với một thanh niên “tàn tật”, đặt đôi nạng gỗ bên cạnh và nằm tâm sự cùng tôi về chuyện đời, về mơ ước tương lai, và tôi nhớ lại lời thơ của Vũ Hoàng Chương “tuổi đá, tuổi vàng hay tuổi ngọc – Thương nhau, ai đếm tuổi bao giờ ?”. Tôi tự thấy mình trẻ lại, như cùng chung thế hệ, cùng chung ước mơ, cùng chung thân phận. Người thanh niên khoảng 20 tuổi đó là Việt Dzũng, gọi nhau bằng anh-em như từ tiền kiếp thêm lần hạnh ngộ. Từ những đêm sau đó, sau những ngày sôi nổi họp đại hội, và có cả tiếng hát của Việt Dzũng làm thêm ấm lòng và bùng dậy ước mơ như trở thành hiện thực, chúng tôi đã kết nghĩa tinh thần, dìu nhau bước đi suốt cả mấy chục năm qua, một đời tận hiến, tuy khác lĩnh vực hoạt động nhưng chung một Tấm Lòng.
Sau khi ở tù về, từ biệt giam tại Hà Nội hơn 10 năm, tôi được coi cuốn băng hình về một buổi tập họp đồng hương tại công viên Mile Square Park ở miền Nam Cali, Hoa Kỳ, tôi lại thấy Việt Dzũng đang đứng trên sân khấu ngoài trời, cũng với đôi nạng gỗ, cất tiếng gào to “Cho dù tôi có phải bò về, lết về, tôi cũng sẽ về lại Quê Hương khi không còn cộng sản…”, rồi gửi tiếng hát vào không gian, vào lòng người. Lại có Diễm Chi, Hùng Cường, Huỳnh Công Ánh và nhiều anh chị em nghệ sĩ đấu tranh khác nữa, thân tù mới trở lại tự do ngồi im lặng nghe nhìn mà chảy nước mắt lúc nào không hay, cứ tưởng rằng đời mình đã cạn khô dòng lệ. Tôi lại nhớ có lần tôi đã bị tra tấn trong tù vì những cái tên thân quen, thương nhau và đồng hành tự một thuở nào thủy chung. Người cộng sản đã tra tấn tôi để khai thác về sự liên hệ giữa tôi với những “tên biệt kích văn nghệ nước ngoài : Nguyệt Ánh, Việt Dzũng, Hùng Cường”, tại sao lại phát động phong trào văn nghệ “phản động, chống đối cách mạng”, kế hoạch mật kín bên trong thế nào… ?! Vết thương tuy có làm đau thân xác kiệt quệ nhưng tận đáy tâm hồn của tôi như có tiếng cười hãnh diện về những người anh chị em đang đứng thênh thang giữa đất trời lưu vong mà cất cao tiếng hát đấu tranh. Tôi tự coi như những trận đòn thù đó là phần thưởng tinh thần mà các anh chị em văn nghệ đấu tranh đã cho đời tôi vì được nhận làm huynh-đệ thâm tình. Tôi quay lại cuộn băng hình, nhìn thấy Việt Dzũng đứng trên sân khấu thô sơ, với đôi nạng gỗ, không có ánh đèn màu và trang sức hợp thời, nhưng sao ngạo nghễ như đang bắn từng viên đạn đúc bằng máu tim vào thành trì vô đạo phi nhân để giành lại Nhân Quyền cùng với Toàn Dân. Lại xin một lần nữa Tạ Ơn. Ước gì những người dân cùng chung nòi giống bên kia bờ đại dương, ước gì những tấm thân quằn quại trong đáy vực ngục tù cộng sản, nghe được tiếng vọng của những lời ca này để thấy thêm đời đáng sống, cho dù dưới tận cùng đáy ngục. Rồi tất cả sẽ vươn lên, nhất định. Hưng Ca đã và đang góp công vào Hưng Quốc, và bóng dáng của Việt Dzũng vẫn còn đây cùng với những Tấm Lòng chân chính tận hiến đời người để hồi sinh Dân Tộc.
Rồi từ đó, suốt những tháng năm ra khỏi ngục tù, tôi lại được hạnh phúc cùng anh chị em nghệ sĩ đấu tranh gặp mặt, góp sức, bằng tiếng lòng, Thi-Ca, trên nhiều nẻo đường năm châu. Tôi vẫn còn nghe tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ân tình của Việt Dzũng mỗi lần gặp nhau, ôm tôi : “Anh có khỏe không ? Ông già trông vẫn còn ngon cơm lắm mà, lo gì !”. Khói thuốc lại tỏa mịt mùng qua tiếng cười vang. Trong tiếng cười, dường như anh-em chúng tôi có thấy thấp thoáng những nét “cô đơn” trên bức tranh đời riêng cũng như chung, tâm nguyện vẫn sắt son mà sao quá gian nan với nhiều ngọn dáo vụt đến không ngờ.
“Me đặt tên con, Nguyễn Thị Sai-Gon”… (Việt Dzũng). Mới đây, trong năm 2013, từ Hoa Kỳ sang công tác tại Úc Châu, Việt Dzũng có đến thăm tôi tại nhà, đồng thời gặp mặt thân mật một số anh em cùng chung Lý Tưởng đấu tranh. Sau khi chúng tôi đồng thắp nhang cầu nguyện trước bàn thờ Quốc Tổ được thiết lập tại nhà tôi từ bao năm qua, Việt Dzũng có nói : “Xin cám ơn anh đã cho em những phút giây thực sự xúc động khi nguyện cầu Quốc Tổ hôm nay, em thấy rõ cội nguồn trước mắt, tâm linh như được hòa tan vào cùng mệnh Nước…”. Và, Việt Dzũng thì thầm hát nhẹ “… Nguyễn thị Sai-Gon…Lê thị Hy Vọng…”, đưa hơi thở và lời ca nhập vào hồn tôi, xao xuyến, chập chùng, tưởng chừng như đang có bàn tay nào vời níu quê hương…Rồi cũng mới đây, tháng 8 năm 2013, tại Little Saigon, Nam Cali, Việt Dzũng đã chống nạng đến trong chiều sinh hoạt đấu tranh của tôi, phát biểu những lời tâm huyết, cùng với tiếng hát của Tuấn Minh trong bài thơ Nước Trôi Mồ Mẹ của tôi do Nguyệt Ánh phổ nhạc. Anh em lại cầm tay nhau, chẳng muốn rời xa…Hẹn ngày gặp lại trên một nẻo đường nào đó trong đời còn lại, và nhất định sẽ cùng nhau quỳ hôn từng mảnh đất Quê Hương, một ngày…
Từng giọt mưa nhẹ đang rơi ngoài mái hiên sau nhà giữa khuya vắng lạnh, tôi vẫn còn nghe tiếng hát trầm bổng chao lòng của Việt Dzũng “Gửi về Việt Nam nước mắt đong đầy…”, rồi chợt vang lên dường như tiếng thét “Đòi trả ta sông núi”… Việt Dzũng vẫn còn đứng đấy, tôi đang vịn vào nạng gỗ thân yêu của một người em kết nghĩa, một chiến hữu thủy chung, để đứng dậy và viết tiếp những dòng chữ này…không còn nước mắt. Tạm biệt EM, NGUYỄN NGỌC HÙNG DŨNG !.
Võ Đại Tôn
Đêm thứ Bảy 21.12.2013
Úc Châu.
–(Tiểu sử chính thức của nhạc sĩ Việt Dzũng do gia đình cung cấp)
TIỂU SỬ VIỆT DZŨNG
Việt Dzũng tên thật là Nguyễn Ngọc Hùng Dzũng, sinh ngày 8 tháng 9 năm 1958 tại Sàigon, Việt Nam. Anh là con trai thứ 3 trong gia đình. Ba của anh là bác sĩ Nguyễn Ngọc Bảy, cựu Dân Biểu của nền đệ nhị cộng hoà Việt Nam và cũng là Thiếu Tá Y sĩ trưởng Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH. Mẹ của anh là bà Nguyễn Thị Nhung, giáo sư trường nữ trung học Gia Long ở Sài Gòn. Từ nhỏ anh đã là một học sinh xuất sắc của trường Lasalle Tabert ở Sài Gòn, cũng như anh trai và đứa em trai kế của anh. Người chị lớn của anh thì đang du học bên Nhật Bản về ngành giáo dục. Việt Dũng đã yêu thích âm nhạc từ khi còn rất trẻ và được các sư huynh ở trường Lasalle Tabert chỉ dạy rất tận tình. Trong lúc gia đình mong cho anh sau này trở thành Bác sĩ để nối nghiệp cha, thì Việt Dzũng lại đam mê ca hát, văn nghệ. Anh thường cùng các bạn học trình diễn ca nhạc ở những buổi văn nghệ liên trường. Việt Dzũng đã từng chiếm giải nhất ở cuộc thi văn nghệ của trường Tabert và đại diện trường đi tham dự các buổi hát ủy lạo chiến sĩ VNCH, cũng như tham dự vào những đại hội nhạc trẻ khắp nơi bên cạnh những tên tuổi nổi danh thời bấy giờ như Trường Kỳ, Nam Lộc, Jo Marcel, Tùng Giang, Đức Huy, Elvis Phương.v.v.. Đó là khoảng thời gian từ năm 1971 cho tới tháng tư năm 1975.
Biến cố 30 tháng tư năm 1975 cùng với sự sụp đổ của miền Nam Việt Nam đã đưa Việt Dzũng rời xa quê hương mà cho đến nay chưa một lần nào anh đặt chân trở lại. Cùng với 36 người chen chúc nhau trên một chiếc tàu nhỏ bé, mong manh, Việt Dzũng và bà ngoại của anh đã vĩnh viễn rời xa gia đình và đất nước Việt nam. Sau 22 ngày trên biển khi không còn thức ăn, nước uống, cũng như phải chứng kiến biết bao nhiêu cảnh đau thương trên biển cả, tàu của họ mới cập được bến Singapore . Nhưng liền sau đó, tất cả lại bị chuyển qua một chiếc tàu khác và thẳng đường tới trại tị nạn Subic ở Phi Luật Tân. Tại trại tạm cư Subic , chàng thanh niên trẻ Việt Dzũng tạm quên đi những kỷ niệm thật đẹp ở quê nhà mà bắt tay ngay vào đời sống mới. Với số vốn Anh ngữ học được ở trung học và tính tình hoạt bát, Việt Dzũng liền tham gia hoạt động trong ban tổ chức và điều hành trại, đón tiếp và giúp đở nhiều chuyến tàu tị nạn lần lượt cặp bến Subic cho đến khi trại này đóng cửa. Rời trại tị nạn này, Việt Dzũng cùng bà ngoại được đưa sang đảo Guam, rồi chuyển sang trại Ft. Chaffee ở tiểu bang Arkansas . Trong thời gian này Việt Dzũng hoạt động không ngừng nghỉ, từ việc đón tiếp đồng bào tị nạn mới tới, sinh hoạt trong hội Hồng Thập Tự, hội USCC, cộng tác với tờ báo của trại, chương trình phát thanh của trại, làm thông dịch viên giúp đỡ rất nhiều người chung quanh. Chính những kinh nghiệm sống trên đường vượt biển tìm tự do này đã khiến cho anh sáng tác rất thành công các ca khúc để đời sau này, mà tiêu biểu nhất vẫn là “Lời Kinh Đêm” với những câu ca: “Thuyền trôi xa … về đâu ai biết ? Thuyền có về …ghé bến tự do ? Trời cao xanh … hay trời oan nghiệt Trời có buồn … hay trời vẫn làm ngơ ?…Người buông xuôi về nơi đáy nước Người có mộng một nấm mồ xanh ? Biển ngây ngô hay biển man rợ Biển có buồn hay biển chỉ làm ngơ …?”
Ở lại trại gần đến ngày cuối cùng trước khi trại đóng cửa, anh được Đức cha Bernard Law, Giám Mục địa phận Springfield, Missouri, bảo trợ và gởi đến tạm trú trong một gia đình người Mỹ. Năm 1976, Việt Dzũng tiếp tục học lớp 11 ở trường trung học St. Agnes, Missouri và tự trau dồi thêm về âm nhạc theo như sở thích và đam mê từ nhỏ của anh. Tại đây, anh bắt đầu sinh hoạt ca hát với các anh chị em thuộc cộng đồng Việt Nam . Anh cũng từng xuất hiện trên đài truyền hình KOZK21 ở Springfield . Một năm sau (1977), Việt Dzũng được đoàn tụ với gia đình ở Wood River , tiểu bang Nebraska . Năm đó anh tốt nghiệp trung học tại trường Wood River .
Năm 1978, Việt Dzũng chính thức bước vào lãnh vực âm nhạc khi cùng một người bạn học chung trường tên là Vernon Larsen lập ban song ca để hát theo lối du ca (troubrador) của Mỹ, tên “Firebirds” (Chim Lửa). Đôi song ca này chuyên hát nhạc đồng quê của Hoa Kỳ (American country music). Việt Dzũng sử dụng tây ban cầm và cùng người bạn Mỹ đi trình diễn khắp nơi ở vùng Trung Mỹ, kể cả các club nhạc của dân địa phương. Nhiều người Mỹ đã tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy một thanh niên Á châu hát nhạc đồng quê rất thành thạo, trôi chảy nên đã dành cho anh thật nhiều thiện cảm.
Cũng năm 1978 này, Việt Dzũng đoạt giải nhất về sáng tác nhạc country music tại cuộc thi Iowa Grand Old Orphy. Thật ngạc nhiên khi anh là người Việt Nam đầu tiên, mà cũng là người Á châu đầu tiên chiếm giải nhất về bộ môn sáng tác country music với bài hát hoàn toàn bằng Anh ngữ. Ngay sau đó, một hãng dĩa về country music đã mời anh cộng tác để thực hiện một Album nhạc đồng quê, nhưng anh đã từ chối vì muốn tiếp tục học ở Đại học theo ý muốn của song thân. Cũng trong năm này, Việt Dzũng bắt đầu sáng tác nhạc Việt với bài hát đầu tiên là “ Sau Ba Năm Tỵ Nạn Tại Hoa Kỳ”, viết về thân phận người dân xa xứ với những đau đớn chia lìa. Bài hát thứ hai là “Một Chút Quà Cho Quê Hương” đã trở thành một ca khúc lẫy lừng nhất của Việt Dzũng,được mọi người yêu thích cho đến tận hôm nay. Đó là thời gian người Việt tỵ nạn bắt đầu gửi quà về cho thân nhân ở quê nhà, chia sẻ những khổ đau chất ngất, đọa đày dưới chế độ mới như những lời ca sau đây “Em gởi về cho anh dăm bao thuốc lá Anh đốt cuộc đời cháy mòn trên ngón tay … Gởi về cho mẹ dăm chiếc kim may Mẹ may hộ con tim gan quá đoạ đày. Gởi về cho chị hộp diêm nhóm lửa Chị đốt cuộc đời trong hoang lạnh mù sương Gởi về cho mẹ dăm gói trà xanh Mẹ pha hộ con nước mắt đã khô cằn ….Con gởi về cho cha một manh áo trắng Cha mặc một lần khi ra pháp trường phơi thây Gởi về Việt Nam nước mắt đong đầy Mơ ước một ngày quê hương sẽ thanh bình …”
Trước đó, vào năm 1978 anh đã gặp ca nhạc sĩ Nguyệt Ánh tại Đại Hội Thanh Niên Cách Mạng Việt tại thủ đô Washington DC và hai người liền kết nghĩa chị em. Cả hai cùng sáng tác và kết hợp thành một đôi song ca trình diễn khắp nơi trên thế giới, chỉ trừ các nước cộng sản mà thôi. Tại Mỹ, họ đã lưu diễn hầu hết 50 tiểu bang, kể cả những tiểu bang có rất ít người Việt sinh sống. Tại Á châu, họ đã hát ở Nhật hơn ba lần, hát cho các phái đoàn ngoại giao, tòa tổng lãnh sự, sứ quán Mỹ ở nhiều nước như Thái Lan, Mã Lai, Nam Dương, Phi Luật Tân, v.v…Nhưng chuyến lưu diễn ở Âu Châu của Việt Dzũng và Nguyệt Ánh phải coi là một chuyến lưu diễn lịch sử.
Về báo chí, Kể từ năm 1980, anh đã cộng tác với tờ Người Việt (trang song ngữ Tuổi Trẻ). Sau đó anh về làm Tổng Thư Ký cho tờ Nhân Chứng năm 1982. Tờ Tay Phải (của Du Tử Lê) năm 1983. Về Houston làm Tổng Thư ký cho tờ Việt Nam Thương Mại năm 1988. Trở lại California làm thư ký cho tờ Sài Gòn Nhỏ một thời gian và sau đó cộng tác với tờ tuần báo Diễm từ năm 1990. Năm 1992 trở thành Thư ký toà soạn cho tờ nguyệt san Hồn Việt cho đến bây giờ. Việt Dzũng cũng là cộng tác viên của nhiều cơ quan truyền thông khắp nước Mỹ như tờ Phố Nhỏ (Washington DC), Thế Giới Mới (Dallas, TX), Phương Đông (Seattle, WA), Mõ Magazine (San Jose, Sacramento, San Francisco & Oakland), Làng Văn (Canada), Nhân Quyền (Úc), Tin Điển (Đức) .v.v.
Năm 1990, Việt Dzũng thành lập riêng cho mình Trung Tâm Việt Productions, chuyên sản xuất các CD nhạc với tiếng hát của anh và bằng hữu như các CD: Ru Em Sông Núi Đợi Chờ, Thánh Ca Vào Đời, Hùng Ca Quật Khởi, Quê Hương Và Em, Mình Ơi Đưa Em Về Quê Hương, Thắp Lửa Yêu Thương, Lên Đường, Bên Em Đang Có Ta, Tuổi Trẻ Về Nguồn, Hát Cho Tự Do, Thắp Lửa Tự Do, Trái Tim Ở Lại, Anh Vẫn Còn Thương, Vuốt Mặt, Bên Bờ Đại Dương …Sau hai mươi năm hoạt động không ngừng nghỉ trên mọi lãnh vực và được nổi danh khắp nơi, được hàng triệu người ái mộ, nhưng cũng có lúc Việt Dzũng cảm thấy rất cô đơn. Anh đã từng bày tỏ cảm nghĩ của riêng anh trong một lần phỏng vấn năm 1995 với nhà báo Trường Kỳ như sau “Nhìn vào đời sống nghệ sĩ, ai cũng cũng chỉ thấy những rực rỡ của ánh đèn sân khấu, của những tràng pháo tay và của nhữNg rộn rịp âm thanh. Đời sống của nghệ sĩ không phải chỉ có vậy. Còn có những giọt nước mắt âm thầm mỗi đêm, những đắng cay tủi nhục và những cám dỗ chập chùng đi kèm. Cá nhân Việt Dzũng không bao giờ muốn trở thành ca sĩ. Chỉ muốn làm một nhạc sĩ ghi lại những nỗi suy tư của một đời người, và những rung động mà mình bất chợt tìm thấy. Vì thế, nên khi nghe một ca khúc, khi thưởng thức một nhạc phẩm nào, hãy nghe bằng sự rung động của chính tâm hồn mình. Bạn sẽ thấy người nhạc sĩ đó đang mang trái tim của họ trải rộng cho bạn nhìn, như một tấm tranh vẽ. Có thể bạn sẽ bắt kịp những nét chấm phá trong tranh. Có thể bạn chỉ ơ hờ lướt mắt qua rồi thôi. Nhưng dù gì đi nữa, mỗi ca khúc hay mỗi bức tranh vẫn là một hiện diện trong đời sống. Và hãy cảm ơn sự hiện diện đó, vì nếu không cuộc đời sẽ chỉ là những vô nghĩa kéo dài. (Việt Dzũng trong “Tuyển Tập Nghệ Sĩ”, 1995)
––
–Chương trình tang lễ cố ca nhạc sĩ Việt Dzũng
Radio Bolsa là cơ quan truyền thông do cố ca nhạc sĩ đồng sáng lập và làm việc từ năm 1997 cho tới khi đột ngột qua đời.
Ngoài ra, ông cũng cộng tác với đài truyền hình SBTN và Trung Tâm Asia, cùng nhiều cơ quan truyền thông khác ở Little Saigon, cũng như một số tiểu bang của Hoa Kỳ, trong nhiều năm.
Chương trình thăm viếng và tang lễ như sau:
Thời gian: 8PM, Thứ Sáu, 27 Tháng Mười Hai.
Ðịa điểm: The Rose Center, 14140 All American Way, Westminster, CA 92683.
Thời gian:
8AM-8PM, Thứ Bảy, 28 Tháng Mười Hai.
8AM-5PM, Chủ Nhật, 29 Tháng Mười Hai.
Ðịa điểm: Peek Family Funeral Home, phòng số 1, 7801 Bolsa Ave., Westminster, CA 92683, điện thoại: (714) 893-3525.
Thời gian: Thứ Hai, 30 Tháng Mười Hai.
7:30AM-8:30AM: Ðiếu văn.
9:30AM: Ðộng quan.
10:30AM-11:30AM: Thánh lễ tại nhà thờ Thánh Linh (Holy Spirit Church), 17270 Ward St., Fountain Valley, CA 92708, điện thoại: (714) 963-1811.
12:30PM: Lễ hạ huyệt tại nghĩa trang Chúa Chiên Lành (Good Shepherd Cemetery), 8301 Talbert Ave., Huntington Beach, CA 92646 (góc Beach và Talbert), điện thoại: (714) 847-8546.
Mọi chi tiết, xin liên lạc đại diện ban tổ chức, ông Nguyễn Chí Thiện, qua số điện thoại (714) 418-2120, hoặc email: thiencn75@gmail.com. (Ð.D.)
–Nghệ sĩ Việt Dzũng không chỉ là “Một chút quà cho quê hương”
Đàn Chim Việt Kông Kông
– – Việt Dzũng để cho đời lời Kinh Tị Nạn(BBC). – Việt Dzũng đi rồi, hiệu ứng cánh Chim Lửa “Firebird” ở lại! (DLB).
– Việt Dzũng và tôi (RFA).Nguyễn Khanh, GĐ ban Việt Ngữ
2013-12-24
December 22, 2013 6:19 AM
Kính thưa quý anh chị, các bạn và quý chiến hữu.
Trước hết tôi xin thành thật cám ơn sự thăm hỏi của tất cả quý vị trong những giờ phút vừa qua, và xin phép được trả lời chung qua một vài dòng tâm sự dưới đây:
Dĩ nhiên sự ra đi bất ngờ của nhạc sĩ Việt Dzũng là một mất mất rất lớn lao đối với tôi khi mà người bạn đồng hành của mình trong suốt hơn 30 năm qua trên con đường văn nghệ, vận động cho nhân quyền và tranh đấu cho tự do, dân chủ là nhạc sĩ Việt Dzũng đã không còn nữa. Tuy nhiên tôi thương anh ít hơn là thương những người quý mến anh còn ở lại trên cõi đời này, trong đó có tôi. Mặc dù đã phải ra đi ở độ tuổi còn trẻ, nhưng suốt hơn 50 năm qua, Việt Dzũng đã sống thật trọn vẹn và thật đầy đủ với những gì anh muốn làm cùng những điều anh muốn thực hiện. Sống với lý tưởng, với lương tâm và đem tâm sức cùng tài năng của mình để phục vụ cuộc đời.
Vì sức khỏe không được tốt cho nên Việt Dzũng cũng đã chuẩn bị tinh thần cho những điều bất trắc có thể xẩy ra. Và có lẽ cũng vì thế nên khi có những biến chuyển về bệnh trạng, anh đã ra đi thật nhanh chóng, thật thản nhiên, chỉ để lại bao đau đớn, xót xa cho những người thương mến anh đang còn sống. Điển hình là chưa đầy 24 tiếng đồng hồ kể từ khi tin về sự ra đi của anh được loan truyền đã gây sự xúc động và bàng hoàng cho rất nhiều người. Hầu như điện thoại, text và email của tôi đã tràn ngập lời nhắn của những người thân hoặc những người chưa bao giờ tôi quen biết. Quý vị đã gọi từ khắp mọi nơi trên thế giới kể cả từ VN với những lời chia sẻ, nhắn gửi chân thành và những giọt nước mắt thiết tha dành cho Việt Dzũng.
Một trong những điều may mắn và hân hạnh trong cuộc đời của tôi, là được đứng bên cạnh một người mà tôi luôn luôn ngưỡng mộ và quý mến từ bao năm qua cũng như được hoạt động cùng anh trong nhiều lãnh vực. Nếu không có Việt Dzũng ở bên cạnh, nếu không có Việt Dzũng cố vấn, an ủi, khuyến khích thì chắc tôi đã không hoàn thành được những gì mà mình muốn và đã thực hiện.
Việt Dzũng đã ra đi, nhưng tinh thần và lý tưởng phục vụ cho tha nhân, cho quê hương đất nước cùng dòng nhạc của anh vẫn còn tồn tại và sẽ sống mãi trong lòng những người thương mến anh. Tôi chỉ buồn một điều là từ nay sẽ không còn ai chọc phá mình trên sân khấu hay trước mặt khán thính giả nữa. Thằng em tôi nó đang ngủ thật bình yên!
Nam Lộc, December 21, 2013Một mùa Giáng Sinh buồn!
–
Nhà Báo Việt Dzũng TRẦN KHẢI
Việt Dzũng đã từ trần. Cơn bệnh tim anh đã được bác sĩ cảnh báo từ mấy năm trước.
–Nguyễn Mạnh Kym: Việt Dzũng, một đời Hướng đạo NGUYỄN MẠNH KYM
– Thôi em đi nghen, việt dzũng
–Nhạc sĩ Việt Dzũng qua đời, mất mát lớn của văn nghệ hải ngoại
Một con người tài hoa, suốt đời đấu tranh cho nhân quyền
Cố ca nhạc sĩ Việt Dzũng. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
![]() Cố nhạc sĩ Việt Dzũng và xướng ngôn viên Minh Phượng trên trang báo OC Register ngày 1 Tháng Sáu, 1997. (Hình: Linh Nguyễn/Người Việt) |
–
—
—-———————————-
—
—
—
Nhạc sĩ Việt Dũng qua đời: Little Saigon radio host and entertainer Viet Dzung dies (LA Times 20-12-13)
—Nhạc sĩ Việt Dzũng qua đời tại California
Nhạc sĩ Việt Dzũng, 38 năm chưa về Việt Nam
Độc giả Người Việt tiếc thương Việt Dzũng
– – VIÊT DZŨNG (Sơn Trung).– Nhạc sỹ Việt Dzũng từ trần (BBC). –Ca nhạc sĩ Việt Dzũng qua đời ở California
– Việt Dzũng – bạn tôi. – Vô cùng thương tiếc nghệ sỹ Việt Dũng (DLB). – Vô cùng thương tiếc (Duy Khiêm Vũ Xuân Tráng) (Thông Luận). – Vĩnh biệt người ca nhạc sĩ tài hoa (Phi Vũ). – Nhạc sĩ Việt Dzũng qua đời, mất mát lớn của văn nghệ hải ngoại (Người Việt). – Độc giả Người Việt tiếc thương Việt Dzũng (Người Việt). – Nhạc sĩ Việt Dzũng, 38 năm chưa về Việt Nam
Filed under: VĂN HÓA XÃ HỘI | Tagged: Tin người Việt hải ngoại |
Đăng nhận xét: (Các bạn nhớ đề tên khi đăng nhận xét)